Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức
Phan_8
Ngưu một mạch lên phòng ngả mình lên giường. Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao cứ hễ nghe nó nhắc đến Sư Tử là cậu cảm thấy bực mình. Nhưng thực sự khi ở bên cậu, nó vô tình nhắc đến hắn rất nhiều. Cậu không thích điều đó. Cậu nghĩ mình phải suy nghĩ thật chắc chắn về tình cảm giữa cậu và nó. Liệu có phải cậu đã yêu nó rồi không? Ngay từ đầu gặp cậu đã có ấn tượng với người này, một cô gái mạnh mẽ và cá tính. Là yêu hay chỉ là ấn tượng thôi? Và càng ngày nó càng con nít dần làm cậu cứ có cảm giác che chở, bảo vệ nó là trách nhiệm của mình vậy.
Nhưng dạo này cậu nghĩ về nó rất nhiều. Nhất là từ cái nắm tay bất chợt của nó làm tim cậu đập liên hồi. Nghĩ lại hôm đó, cậu vẫn còn chút xao xuyến. Nhưng nó với cậu có lẽ chỉ là bạn không hơn không kém? Nó có yêu Sư Tử hay không? Còn một chuyện nữa, nó và anh không có quan hệ huyết thống sao lại ở chung và thân thiết đến như vậy? Cậu càng suy nghĩ càng đi vào bế tắc. Đầu đau nhưng lại không hề nghĩ tới nó cùng những gì liên quan tới nó.
Còn nó... tại nhà hắn.
* Đồ trẻ con, lau cái nhà mà cũng lau không sạch là sao? –hắn ra dáng ông chủ quát om sòm cả nhà.
Mới sáng sớm, Thiên Yết đã đi dã ngoại cùng Nhân Mã. Hắn tỉnh dậy và thấy nó đang cầm chổi lau nhà(siêng đột xuất). Cảm thấy có vấn đề nhưng hắn cũng tỏ thái độ bình thường.
Nó cười, đưa tay lên lau mồ hôi y như đứa con nít. Thấy nó vụng về như vậy hắn cũng buồn cười.
* Dậy sớm thế? –nó nhìn hắn hỏi vô cùng thiện cảm.
Nhưng hắn thì cảm thấy không hề thiện cảm chút nào.
* Tôi ngày nào mà chẳng dậy sớm. E hèm. Pha cho tôi li cà phê đi.
* Được thôi –nó nhanh nhảu đặt chổi lau nhà xuống chạy xuống bếp pha cà phê.
Còn hắn đứng như trời trồng. Hắn tự hỏi hôm nay nó uống nhầm thuốc chăng?
Nó bưng li cà phê vừa mới pha xong đặt lên bàn cho hắn. Hắn liếc nhìn nó nghi ngờ:
* Cho tôi hỏi công thức pha cà phê của cậu?
Nó chớp mắt:
* Không tin hả? Nghi ngờ tôi bỏ thuốc độc vào hả?
Hắn cười đểu đáp lại:
* Tôi không sợ bỏ thuốc độc mà tôi sợ có người hạ độc tôi bằng cà phê “chanh muối” như lần trước ý.
Rõ là lần trước hắn có khách là bạn trong giang hồ. Hắn bảo nó đi pha cà phê và nó bỏ muối thay cho đường, còn thêm chanh và ớt bột nữa. Hắn uống mà phụt hết ra ngoài. Lúc đó hắn tức lắm. Nó thì ôm bụng cười nghiêng ngả. Vị khách ấy rõ ràng thấy vui nhưng không dám cười trước mặt hắn. Hắn tức lắm nhưng không làm gì được.
Lần này hắn phải dè chừng.
* Này, chanh muối cái đầu cậu mà chanh muối á. Tôi pha hoàn toàn đúng công thức ấy nhá. Có cần tôi uống thử không?
Nó cầm li cà phê lên uống một mạch hết gần nữa li. Hắn cũng đứng nhìn xem sau khi uống phản ứng thế nào.
Thấy có vẻ ổn, hắn mới ngồi xuống ghế cầm li cà phê và uống.
* Này, cho tôi đi ra ngoài một hôm nhá. –nó tới bên nịnh.
Hắn biết ngay mà. Không đâu bổng dưng nó siêng như vậy là có mục đích cả. Hoặc là đùa hắn hoặc là xin xỏ gì hắn.
* Tôi có tên, tên tôi không phải là này. Cậu quen ai tên này thì qua mà xin. – hắn vờ lơ đi.
* Gì chứ. Hì hì. Cho tôi đi chơi một ngày thôi mà. Đảm bảo không gây ra phiền phức gì tới cậu đâu mà. –nó bắt đầu chớp chớp mắt tội nghiệp.
* Cậu...thôi đi –hắn lúc nào cũng bối rối khi nó chớp mắt.
* Anh Sư Tử đẹp trai tốt bụng à. Cho đi mà.
* Cái gì á? Ma nhập cậu hả? Nỗi hết cả da gà rồi đây này.
* Người chứ phải gà đâu mà nỗi da gà. Hì hì.
* Mấy giờ về? –hắn đã thua chiêu độc của nó.
* 23 giờ về. Ok nhá?
* Không. Đi đâu làm gì mà về muộn đến vậy hả? 21 giờ phải về. Nếu không thì không cho đi đâu.
* Ờ ờ. Ok luôn. 21 giờ về. Thế nhá. Hehe
Nó chạy lên phòng thay đồ. Hắn thở dài nhìn theo nó. Một Sư Tử hắn không chịu thua ai bao giờ mà hết lần này đến lần khác ngã gục trước một đứa trẻ con như nó.
Hôm nay, nó tới cô nhi viện, nơi anh lớn lên. Những đứa trẻ con ở đây thật kháu khỉnh và dễ thương. Chúng chơi đuổi bắt nhau chạy vòng vòng. Từ đằng xa một đứa bé gái chừng năm, sáu tuổi, tóc cắt ngang vai với đôi mắt to tròn đang ngồi một mình, nhìn chằm chằm chiếc vòng trên tay. Nó khẽ đến bên. Cô bé cảm giác có người bên cạnh liền xoay người lại, đưa đôi mắt to tròn nhìn nó. Nó khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp vô cùng và ngồi xuống cạnh bên bé gái. Bé không rời đôi mắt khỏi nó,vừa như thắc mắc nó là ai, vừa như dè chừng nó xem có phải người xấu không.
Bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể, nó âu yếm nhìn bé, cất tiếng hỏi:
* Sao em không ra kia chơi với các bạn mà lại ngồi ở đây một mình thế này.
Cô bé cũng không nói một lời nào mà chỉ cúi nhìn xuống chiếc vòng bạc nhỏ trên tay.
Nó cố gắng kiên nhẫn:
* Chị với em ra kia chơi nhé, ngồi ở đây buồn lắm. Được không nào?
Lần này, cô bé khẽ lắc đầu.
* Em nhớ mẹ.
Nó lặng nhìn cô bé, mắt bé ướt đẫm. Nó vòng tay ôm cô bé vào lòng. Không phải chỉ riêng mình cô bé này mà những đứa trẻ ở đây đều có chung hoàn cảnh là không có bố mẹ, bị bỏ rơi hoặc bố mẹ qua đời. Chẳng phải nó cũng
là đứa trẻ như thế sao? Chẳng phải bố mẹ nó cũng không thể bên cạnh bảo vệ nó sao? Và giờ, anh –người duy nhất bảo vệ, chở che cho nó cũng không còn bên cạnh nó nữa.
Và còn những đứa trẻ kia, đang vui chơi như thế ai ngờ đâu lại gặp hoàn cảnh đáng thương, tội nghiệp. Nhưng đơn giản là chúng vẫn sống và vui đùa, và học tập như những đứa trẻ khác, chúng còn mạnh mẽ hơn ấy chứ. Chỉ với nghị lực sống như thế đã mạnh mẽ lắm rồi.
Và nó tới thăm chúng thường xuyên hơn. Có gì cũng mang đến cho chúng. Họ trở nên quý mến nhau. Còn hắn, hắn cũng tìm được niềm vui nhỏ bé của mình, đó là được nhìn thấy những đứa trẻ con vui đùa, được nhìn thấy chúng lớn lên và nhìn nó cười hạnh phúc như đứa trẻ từ đằng xa. Hắn phải thừa nhận cuộc sống hắn thay đổi từ khi gặp nó.
Tại trường Star.
* Này, osin. Đi gọi thêm cho tôi li nước nữa. –Thiên Yết ra lệnh cho nó khi nó và Kim Ngưu đang cùng nhau ngồi dưới căng tin bàn chuyện trên trời dưới đất.
Nó nhìn Thiên Yết với vẻ mặt ngây ngô cùng câu trả lời bâng quơ:
* Tôi chỉ là osin nhà cậu, không phải là osin trong căng tin.
* Cái gì?
* Cậu không nghe rõ hả?
* Nghe thì sao nào? Tớ muốn cậu làm việc giờ nào mà chẳng được.
* Nhưng giờ này thì không được. –nó cũng cãi lại.
* Có phải nhà tớ thuê osin về cho hay đâu hả? –rồi quay qua mọi người cố làm nó mất mặt trước đám đông –các bạn, đây là osin nhà tớ đấy.
Cố làm nó tức giận nhưng độ lì của nó cũng không kém xi măng là mấy, nó quay sang mọi người:
* Đúng vậy, đúng vậy. Làm osin ột gia đình giàu có như vậy ai mà không muốn phải không nào? Vừa được ở trong nhà chủ,vừa được ăn ngon, hơn nữa còn được ngắm trai đẹp nữa. –nó thì thầm vào tai Thiên Yết –đẹp nhất là Nhân Mã,Thiên Yết nhỉ?
Dường như chọc tức cô nàng là nghề của nó. Ở nhà hắn nó cũng đã quen với việc này rồi. Với lại chọc tức Thiên Yết làm nó cảm thấy rất vui, y như hai đứa trẻ con chơi trò đuổi bắt vậy.
Hình như cô tiểu thư Thiên Yết không kìm nén được sự giận giữ nữa.
* Cậu muốn ra đường ở phải không hả? –Thiên Yết hét lên, cả căng tin ai cũng chú ý hai người họ. –nếu không nhờ có nhà tớ, giờ này cậu ở đâu mà bày đặt lên giọng với tớ hả? Đồ không bố không mẹ...
Một cái tát giáng xuống Thiên Bình khiến cô nàng choáng váng ôm mặt. Mọi người ồ lên làm cô nàng còn mất mặt hơn.
* Cậu biết gì về tôi mà nói tôi như thế. Cậu nghĩ mình là ai mà có tư cách nói tôi không có bố mẹ. Cậu hiểu mấy phần về tôi nào? Tôi không có bố mẹ thì ai sinh ra tôi. Còn nữa, tôi nói ấy người biết, mấy người đừng nghĩ mình có tiền thì muốn làm gì thì làm. Tiền quan trọng thật nhưng tiền có thể dùng để xỉ nhục người khác sao? Đừng có mà tò mò về chuyện của người khác. Riêng tôi, nói tôi thì không sao nhưng nói tới bố mẹ tôi thì hậu quả sẽ không chỉ là thế này thôi đâu.
Nó xả liền một mạch. Mọi người thì cứ đứng đơ ra. Lần trước là với hoa khôi Thiên Bình chỉ là những lời nói “xát muối” thôi. Còn lần này với con gái tập đoàn T-S và còn ghê ghớm hơn nữa. Vào đây nó toàn kẻ thù thôi, còn người hiểu nó tính trên đầu ngón tay –như lời Kim Ngưu đã nói.
* Bạch Dương, bình tĩnh nào. –Kim Ngưu nắm lấy vai nó nhẹ nhàng.
Cũng lúc đó Nhân Mã đi tới.
* Chuyện gì thế này? –Nhân Mã có vẻ lo lắng.
Thiên Yết như tìm được đồng minh, nắm lấy tay Nhân Mã.
* Nhân Mã à. Huhu Bạch Dương đánh tớ. Đau lắm. Huhu.
Nó chẳng quan tâm, liếc mắt nhìn qua nơi khác. Nhân Mã khẽ đưa tay xoa xoa má cho Thiên Yết.
* Được rồi, tớ biết rồi. Ngoan nào, tớ đưa cậu vào phòng y tế nhé.
Thiên Yết bướng bỉnh, một mặt vì tức nó,mặt khác muốn thể hiện ọi người biết người yêu của mình thế luôn luôn chiều cô nàng.
* Không. Cậu xem đó thì biết. Tớ không để bị đánh không thế đâu. Cậu trả thù cho tớ đi.
* Cậu nói cái gì vậy? Chuyện này bỏ qua đi nhé. Xem như chưa có gì xảy ra cả. Được chưa nào?
* Không. Cậu không muốn bảo vệ tớ mà bảo vệ cậu ta chứ gì. Tớ ứ thèm.
* Cậu có thôi đi không! –Nhân Mã bắt đầu hết kiên nhẫn –rõ ràng người sai là cậu, giờ còn thế nữa là sao?
* Cậu... cậu... –Thiên Yết bắt đầu rơm rớm nước mắt. Nó biết Nhân Mã khó xử nên nó đành bỏ đi.
CHƯƠNG 16.
- Thôi mà,đừng giận nữa mà. Ngoan nào. –Nhân Mã ra sức khuyên cái tính trẻ con của Thiên Yết. Và chỉ có Nhân Mã mới khuyên được thôi.
- Tớ không thèm. Cậu đi mà an ủi cái cô nàng Bạch Dương của cậu ý.
- Ấy chết, sao lại thế, sao lại là Bạch Dương của tớ. Chỉ có Thiên Yết của tớ thôi.
Phục Nhân Mã ở cái giọng nói có cánh, ngọt như mật ong khiến nhiều cô không cưa mà tự đổ.
- Chứ không phải sao. Cậu cũng giống anh trai tớ thôi, cứ đi bênh cho người ngoài thôi.
- Đâu có. Tớ bênh người ngoài đâu. Tại tớ thấy cậu nói thế là không nên đâu. Bạch Dương nóng tính lắm ý, đừng có đùa vào. Khi không đi nói tới bố mẹ cậu ấy làm gì cơ chứ.
- Đó là không bênh hả? Huhu. Bênh cậu ta chằm chặp thế mà bảo không.
- Đâu có. Này nhé, gây sự với cậu ta cậu chỉ thêm mất mặt thôi. Thấy không, trong trường ai cũng mến cậu, còn cậu ta thì ngược lại. Thế thì hình tượng của cậu cũng bị rớt xuống theo. Hiểu không?
Cô nàng gật gù
- Cũng đúng. Hì hì. Là tớ không thèm chấp cậu ta ấy nhé. Chứ không phải không đấu lại cậu ta đâu.
- Được rồi, đúng thế còn gì. Ngoan đi về lớp đi nào.
Còn nó, nó ngồi yên lặng trên ghế đá trước sân trường. Mọi người đi qua hầu như ai cũng len lén nhìn nó, một vài tiếng xì xào bàn tán này nọ. Nhưng nó không quan tâm mấy chuyện đó. Nếu như có anh ở đây, nó đã làm nũng anh rồi. Nó thở dài mà không biết cạnh nó có người đang ngồi, mắt hướng ra xa.
- Có vẻ mệt mỏi rồi đây nhỉ? –người kia cười nói rất tự nhiên.
Nó giật mình nhìn sang. Sư Tử không nhìn nó nhưng biết nó đang nhìn hắn. Nó nhìn chằm chằm hắn một cách khó hiểu. Lẽ ra hắn phải mắng nó một trận te tua rằng nó đã lấy quyền gì để đánh em gái hắn, hoặc là hắn dùng taekwon-do trả thù cho em hắn.
- Không cần nhìn tôi như vậy. Tôi biết là tôi đẹp trai quá rồi.
- Xí, cậu đang lên cao quá rồi đó. Xuống mau đi kẻo ngã. Càng lên cao nhiệt độ càng giảm đó.
- Cậu lo cho tôi ý hả? –hắn đưa mắt nhìn nó trông sến vô cùng.
- Cái gì chứ. Cậu đừng có mơ. Cậu chẳng liên quan gì tôi cả.
- Haha. Đúng rồi còn gì. –hắn cười chọc tức nó.
Nó thì càng trẻ con biện minh. Vừa đuổi theo hắn vừa mắng hắn cũng xem như là xả giận. Tức em gái xả lên anh trai, quá đúng rồi còn gì. Hắn thì càng chạy càng chọc tức nó cho nó đuổi theo. Sợ rằng không lâu nữa hắn sẽ trở thành con nít giống nó mất.
Đứng trong lớp nhìn thấy cảnh đó, những cô gái thần tượng hắn thì thầm chửi rủa nó là con hồ li tinh. Còn những anh chàng thì thán phục hắn đã làm ột tảng băng tan dần. Một số ít thì không quan tâm. Kim Ngưu thở dài. Bên cậu, cậu chưa bao giờ đem lại tiếng cười cho nó như thế. Và cậu nghĩ rằng mình chỉ thích hợp làm bạn của nó thôi. Một người bạn khi nó cần sẽ tự động tới tâm sự với nó, khi nó cần sẽ cho nó bờ vai để nó tựa vào. Có thể sẽ chia được những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống cùng nó, với cậu đó đã là vui rồi.
Có phải đơn phương bao giờ cũng là đau khổ? Nếu như con người có hi vọng thi sẽ không mãi là đơn phương. Nhưng không phải là cứ yêu rồi hi vọng. Có những thứ ta rất muốn có nó nhưng không phải lúc nào dành trọn trái tim và cố gắng thì sẽ đạt được. Và hạnh phúc càng không phải lúc nào cũng là cái nắm giữ trong tay mình.
¯¯¯
Nhâm nhi li cà phê trên tay, Nhân Mã trầm tư suy nghĩ về chặng đường vừa qua,những gì mình làm được và chưa làm được. Đúng là ông cụ non. Chợt hình bóng nó lướt qua suy nghĩ Nhân Mã. Có chút buồn, có chút hối tiếc, có chút bỡ ngỡ khi gặp lại. Nhưng trước đây, người buông tay là Nhân Mã cơ mà. Nhân mã còn mắng nó, xúc phạm nó một cách tàn nhẫn. Nhân Mã còn chê nó quê mùa, nghèo, nó là một thứ đồ chơi của người ta, thích thì chơi mà chán thì bỏ thôi. Nhân Mã đã nói thế còn gì. Chính cậu làm nó mất lòng tin vào những người bên cạnh. Hối hận? Một người luôn đi tìm những cái mới như Nhân Mã cũng có lúc phải hối hận, trầm tư như thế này? Cũng giống như nó, cuộc sống Nhân Mã là hai bờ vực đối lập nhau. Một mặt là một con ngựa hoang chưa thuần hóa, một mặt là một con ngựa hiền lành và trầm tư như lúc này đây.
Tại nhà hắn.
- Này, tôi hỏi cậu nhé. –nó nhìn hắn đầy trầm tư, có vẻ như cũng muốn hỏi mà cũng sợ điều gì đó không dám hỏi.
Hắn liếc mắt nhìn sang, thấy nó có vẻ nghiêm túc làm nó bật cười.
Hắn cười nhẹ:
- Cậu hôm nay bị sao vậy. Buồn cười quá. Tôi thấy cậu chẳng hợp với bộ dạng này đâu.
Hắn đùa nó nhưng nó thì có vẻ không đùa chút nào.
Thấy nó im lặng, hắn quay sang, cảm thấy không nên đùa lúc này.
- Mà có chuyện gì vậy?
Nó ngước nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
- Cậu... là ai?
Hắn không hiểu tại sao nó lại hỏi câu đó. Nó đang đùa chăng?
Hắn lại cười.
Nó thì vẫn vậy.
- Tôi không đùa với cậu, tôi hỏi rốt cuộc cậu là ai?
Hắn nhìn nó mặt hình sự.
- Cậu nghĩ tôi là ai?
Nó lắc đầu. Nó biết hắn là con nhà giàu. Có lẽ giống như Kim Ngưu, Nhân Mã hay bất kì ai trong lớp. Nhưng sao tiếng nói của hắn lại có sức đe dọa khủng khiếp vậy? Rõ ràng là không bình thường.
Hắn thật sự không ngờ là nó không biết hắn là ai, hoặc biết rồi nhưng vẫn cố tình hỏi. Nhưng thế để làm gì chứ?
- Cậu...hỏi vậy là có ý gì?
- Theo cậu thì có ý gì? –nó hỏi ngược lại hắn.
Nó thực sự không biết?
- Tôi...bình thường như mọi người trong lớp thôi mà. Có gì không ổn sao?
- Bố mẹ cậu làm nghề gì?
Hắn thấy bất ngờ, sao hôm nay nó lại hỏi hắn những câu như thế?
- Cậu trở thành Thiên Bình từ khi nào thế?
Không phải lúc nó mới vào lớp, Thiên Bình hỏi nó câu đó và nó mắng cho cô nàng một trận sao? Nó có cần phải quan trọng hóa chuyện này không?
- Không phải, tại...tôi thấy cậu không giống như những người khác trong lớp?
- Có gì không giống nào? Cũng giống cậu thôi, mũi chẻ dọc mắt mọc hai bên thôi mà.
Nó im lặng, có lẽ nó đã nghĩ quá nhiều.
Hắn im lặng một lát rồi trả lời tiếp:
- Bố mẹ tôi cũng làm kinh doanh nhỏ thôi. Còn tôi là một người bình thường như những người bình thường khác trong lớp.
- Thế sao nhà cậu lại sống trong biệt thự thế này? Kinh doanh nhỏ mà thế này sao?
- Ờ... thì... mới xây thôi. Ngày trước nhà tôi nghèo lắm ý. Nhưng mà... à cái nhà này là thuê của người ta thôi mà.
- Thật không? Cũng lạ nhỉ? Người ta xây một ngôi nhà đẹp thế này mà lại cho nhà cậu thuê. Hì hì.
- Ừ...- hắn gãi đầu gãi tai.
Thế là những khúc mắc trong lòng nó về cậu Sư Tử này xem như được tháo gỡ. Nhưng nó quên một điều rằng khi nó đánh Thiên Yết, mọi người đã nói là nó lì, nó không sợ chết khi động vào đứa con gái tập đoàn T-S.
Hắn đứng trên ban công, điếu thuốc đã tàn từ lúc nào. Hắn kiêu ngạo, hắn háo thắng, hắn cường quyền nhưng không nghĩ hắn cũng trong bộ dạng này. Giống như Nhân Mã vậy, hắn đang trầm tư. Tại sao nó lại hỏi hắn như thế? Nó chưa biết sao? Chưa biết hắn là ai? Nó ngốc đến vậy sao? Nhưng sao người ngốc như thế lại có những kiểu đối đáp vùi dập chết người như thế? Nó là con người thế nào mà khiến hắn suy nghĩ nhiều đến vậy?
Tại thành phố Washington –Mĩ.
Một cô gái tóc nhuộm vàng, làn da trắng mịn đứng trước cửa một ngôi nhà lớn, trên tay cầm một túi quà.
Bấm chuông một lát thì có người ra mở cửa. Cô gái im lặng bước vào.
- Cháu tới rồi sao? –chủ nhà ra với vẻ mặt niềm nở chào khách.
Đó không ai khác là mẹ anh, còn cô gái Việt Nam kia là hoa khôi Thiên Bình của trường Star. Như mọi người dự đoán, Thiên Bình sang đây là gặp anh.
- Cháu chào cô,cô khỏe không ạ?
- Ờ, cô khỏe, cháu ngồi xuống đây chơi. Bảo Bình nó cũng sắp đi học về rồi đấy. Đường khá xa cháu đi bằng taxi hả?
- Dạ không ạ, xe nhà đón cháu.
Cô nàng tươi cười lấy lòng mẹ Bảo Bình. Khi biết tin Thiên Bình qua đây du học, anh đã tìm mọi cách tránh mặt nhưng càng thế thì Thiên Bình càng tiến tới. Mẹ anh cũng rất muốn hai người quen nhau, dù sao cũng môn đăng hộ đối, Thiên Bình lại xinh đẹp, nhẹ nhàng, gia cảnh cũng tốt, yêu Bảo Bình nữa.
Hai người họ nói chuyện rất lâu. Lát sau, Bảo Bình về, anh vào nhà và nghe được câu chuyện của mẹ anh cùng Thiên Bình.
- Bác cũng biết đấy ạ, cháu yêu Bảo Bình nhiều lắm, nhưng cháu lại sợ.
- Có chuyện gì sao cháu? –mẹ anh lo lắng.
- Bảo Bình tốt, lại rất đẹp trai, biết bao cô gái mơ tưởng, cháu sợ càng ngày cháu và Bảo Bình càng xa. Cháu sợ Bảo Bình... cậu ấy...sẽ dao động trước người con gái khác cô ạ.
- Cháu yên tâm đi, không có chuyện đó đâu. Cô luôn xem cháu là con dâu và chỉ chấp nhận mình cháu là con dâu thôi. –mẹ anh nắm tay Thiên Bình trấn an.
- Cô à. Nếu vậy liệu cháu với Bảo Bình có thể đính hôn trước được không cô? Cháu nghĩ đó là cách tốt nhất lúc này.
- Chuyện này...hai gia đình phải bàn bạc với nhau đã cháu à. Thực ra...cô cũng khó xử. Bảo Bình nó cũng cương quyết lắm.
Anh lẳng lặng đi vào nhà, không thèm nhìn Thiên Bình lấy một cái.
- Chào mẹ, con mới đi học về. Nhà mình có khách, con xin phép lên phòng.
Mẹ anh chưa kịp nói gì thì anh đã đi tuốt lên lầu. Anh biết ở lại thế nào cũng gặp rắc rối. Anh không bao giờ đồng ý việc đính hôn với Thiên Bình, dù cho có cãi nhau hay làm mẹ anh buồn. Tuyệt đối là không, bởi vì trái tim anh chỉ dành ột người con gái và mãi mãi chỉ có người con gái ấy. Không ai có thể thay thế vị trí của nó trong lòng anh. Không biết giờ này nó ở đâu, làm gì, nó có nhớ anh không, nó có sợ bóng tối khi không có anh bên nó và có ai bên nó, dỗ dành nó khi nó khóc,ôm nó vào lòng khi nó sợ không. Anh thực sự rất nhớ nó.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, anh nhẹ nhàng bấm những con số quen thuộc gọi nó.
Những cơn mưa buổi chiều luôn làm cho người ta có cảm giác buồn, một cảm giác buồn khó tả, một nỗi nhớ da diết. Hà Nội buổi chiều mưa, người người vẫn vội vã tìm chỗ trú mưa nơi chốn thị thành đông đúc và bon chen. Màn mưa trắng xóa phủ kín cả con đường. Cơn mưa Hà Nội cũng hối hả, nhưng không phải như ở Sài Gòn mưa như một năm thiếu nước, cũng không phải là cơn mưa nhỏ nhưng dai dẳng và nhẹ nhàng đậm chất Huế của con người miền Trung.
Nó lặng yên nhìn vào làn nước trắng xóa. Cứ như được thả mình trong cơn mưa ấy để cảm nhận được cái lạnh giá của nước mưa, của sự cô đơn, cảm nhận được cái ấm áp từ cái ôm của ai đó, cảm nhận được vị mặn chát của nước mắt hòa vào những giọt mưa và khóe mắt cay sè vì nước. Cuộc sống của nó không êm ả, yên bình. Nhưng cũng không phải là cuộc sống phức tạp. Nó không hẳn phức tạp khiến người khác khó hiểu, nhưng để hiểu nó cũng không hẳn là ngày một ngày hai.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian